KHÔNG CẦN NGƯỠNG MỘ NGƯỜI KHÁC, BẢN THÂN MÌNH CŨNG LÀ MƠ ƯỚC CỦA NHIỀU NGƯỜI

https://hocdelamduocviec.blogspot.com/2015/10/khong-can-nguong-mo-nguoi-khac-ban-than.html
LƯU TĨNH
Nữ nhà văn Lưu Tĩnh, quê ở tỉnh Liêu Ninh miền Đông Bắc Trung Quốc, bút danh: Hồng Trần Nhất Tiếu, sáng tác văn học từ năm 18 tuổi. Bà là hội viên Hội Tản văn Trung Quốc, Hội viên Hội Nhà văn thành phố Miên Châu tỉnh Liêu Ninh, hội viên hội nhà văn Hoa Ngữ Thế giới, cây bút của Liên minh Văn học trang web Trung Quốc, hơn 10 lần đoạt giải các cuộc thi văn học trong nước. Bà đã sáng tác hơn 600 bài văn các loại đăng trên các trang web có ảnh hưởng rộng rãi trong cộng đồng cư dân mạng Trung Quốc.
***
Con người sinh ra trên đời này, bao giờ cũng có nhiều điều không được như ý muốn, cũng có nhiều cái không được công bằng; có nhiều thứ đành phải thất vọng, cũng có nhiều cái khiến chúng ta phải thèm muốn. Bạn thèm muốn tôi được tự do, tôi thèm muốn sự chế ước của bạn; bạn thèm muốn chiếc xe con của tôi, tôi thèm muốn có được căn nhà của bạn; bạn thèm muốn công việc của tôi, tôi thèm muốn ngày nào cũng có thời gian để mà nghỉ ngơi như bạn.
Có lẽ, đôi mắt chúng ta đều bị viễn thị, luôn sống trong sự ngưỡng mộ của người khác; có lẽ, chúng ta đều bị cận thị, luôn luôn bỏ qua hạnh phúc ở ngay bên mình.
Trong hiện thực, thế giới nhân loài muôn hình vạn trạng, không bao giờ có hai khuôn mặt giống hệt như nhau, chỉ cần bạn quan sát một cách tỉ mỉ, thì sẽ phát hiện ra có sự khác biệt cho dù chỉ là chi tiết rất nhỏ. Đều là loài thú, nhưng con thỏ lại nhỏ bé mà trâu bò lại to lớn; đều là loài lông vũ, nhưng chim ưng lại bay cao, còn chim én lại bay thấp. Con người, bao giờ cũng có chất xám, có vận may rủi khác nhau; luôn luôn phải chịu sự chi phối của môi trường; thường thì trong khi bạn đang bóc trái cây để ăn, thì có người lại làm ra một bài toán hóc búa; khi bạn đang ngủ say sưa, thì có người lại suy nghĩ và ôn lại những được mất của một ngày đã qua; và luôn có người chạy nhanh hơn bạn...
Muôn vật không đồng đều mới có thể tạo nên những phong cảnh tươi đẹp khác nhau.
Nhà văn hiện đại nổi tiếng Trung Quốc Biện Chi Lâm từng nói: Bạn đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh đúng trên gắc ngắm bạn.
Đúng vậy, trên đường đời đầy mưa gió, khi bạn thèm muốn những người sống trong nhà cao cửa rộng, thì rất có thể một người nào đó rét run cầm cập đang thèm muốn được túp lều tranh che nắng che mưa của bạn; khi bạn thèm muốn người khác ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng, rồi mặc cảm cho mình phải đang rảo bước trên đường phố, thì có lẽ người nào đó đang mang bệnh nặng phải nằm giường thèm muốn có thể đi lại tự do như bạn...
Rất nhiều lúc, chúng ta thường không biết rằng, khi bản thân mình thèm muốn người khác, thì mình cũng trở thành "ước mơ" trong con mắt của người khác.
Trên thực tế, cuộc đời như một cuốn sách dày và nặng, có những cuốn sách không có vai chính, bởi vì chúng ta đã bỏ qua chính bản thân mình; có những cuốn sách không manh mối gì cả, bởi vì chính bản thân chúng ta đã bị lạc hướng; có những cuốn sách không nội dung gì cả, bởi vì chúng ta đã vùi lắp bản thân mình rồi...
Trong sinh hoạt, chúng ta chẳng tội gì phải gây khó dễ cho bản thân, hỏi vặn lại chính mình, đôi khi, chúng ta không thể nào hiểu được hoặc không biết một việc gì đó, đấy chẳng qua là vì góc độ suy nghĩ và tiếp thu vấn đề khác nhau mà thôi.
Ai cung đều có những giọt nước mắt riêng của mình cần phải lau khô, ai cũng đều có con đường đi của mình, chỉ nên nhớ rằng: khi lạnh, nên mặc thêm áo ấm; khi đói, nên mua chiếc bánh mì lót dạ; khi đau, nên tăng thêm lòng gan dạ; thất bại rồi, nên đặt ra cho mình mục tiêu; khi bị ngã, hãy bò dậy ngay chỗ vết đau, mỉm cười với mình một cách độ lượng rồi tiếp tục đi về phía trước, thế là đã đủ rồi.
Suốt cả cuộc đời phải đi ngàn vạn dặm đường quanh co khúc khủy, chớ có hỏi thành công và thất bại đã bao lần, nếu giành được thì cứ việc thản nhiên, nếu bị mất đi thì hãy bỏ qua, ngẩng đầu hướng vọng thứ vẻ vang của người khác, chi bằng hãy nhen sáng ngọn đèn trong lòng bằng chính tay minh, căng cánh buồm ra khơi, nắm chắc thứ chân thật nhất của bản thân, đấy mới có thể đọc sâu hiểu sâu về chính mình...
Hãy hướng về mặt trời mọc, không cần hỏi hoa nở vào mùa xuân ấm áp, chỉ cần đối mặt với hết thảy một cách vui vẻ, bời vì, nhìn qua lớp kính cửa sổ trong suốt tràn đầy ánh nắng, khi quay đầu trở lại, chẳng phải chính bạn cũng là niềm ao ước trong con mắt của người khác đấy thôi.
Nữ nhà văn Lưu Tĩnh, quê ở tỉnh Liêu Ninh miền Đông Bắc Trung Quốc, bút danh: Hồng Trần Nhất Tiếu, sáng tác văn học từ năm 18 tuổi. Bà là hội viên Hội Tản văn Trung Quốc, Hội viên Hội Nhà văn thành phố Miên Châu tỉnh Liêu Ninh, hội viên hội nhà văn Hoa Ngữ Thế giới, cây bút của Liên minh Văn học trang web Trung Quốc, hơn 10 lần đoạt giải các cuộc thi văn học trong nước. Bà đã sáng tác hơn 600 bài văn các loại đăng trên các trang web có ảnh hưởng rộng rãi trong cộng đồng cư dân mạng Trung Quốc.
***
Con người sinh ra trên đời này, bao giờ cũng có nhiều điều không được như ý muốn, cũng có nhiều cái không được công bằng; có nhiều thứ đành phải thất vọng, cũng có nhiều cái khiến chúng ta phải thèm muốn. Bạn thèm muốn tôi được tự do, tôi thèm muốn sự chế ước của bạn; bạn thèm muốn chiếc xe con của tôi, tôi thèm muốn có được căn nhà của bạn; bạn thèm muốn công việc của tôi, tôi thèm muốn ngày nào cũng có thời gian để mà nghỉ ngơi như bạn.
Có lẽ, đôi mắt chúng ta đều bị viễn thị, luôn sống trong sự ngưỡng mộ của người khác; có lẽ, chúng ta đều bị cận thị, luôn luôn bỏ qua hạnh phúc ở ngay bên mình.
Trong hiện thực, thế giới nhân loài muôn hình vạn trạng, không bao giờ có hai khuôn mặt giống hệt như nhau, chỉ cần bạn quan sát một cách tỉ mỉ, thì sẽ phát hiện ra có sự khác biệt cho dù chỉ là chi tiết rất nhỏ. Đều là loài thú, nhưng con thỏ lại nhỏ bé mà trâu bò lại to lớn; đều là loài lông vũ, nhưng chim ưng lại bay cao, còn chim én lại bay thấp. Con người, bao giờ cũng có chất xám, có vận may rủi khác nhau; luôn luôn phải chịu sự chi phối của môi trường; thường thì trong khi bạn đang bóc trái cây để ăn, thì có người lại làm ra một bài toán hóc búa; khi bạn đang ngủ say sưa, thì có người lại suy nghĩ và ôn lại những được mất của một ngày đã qua; và luôn có người chạy nhanh hơn bạn...
Muôn vật không đồng đều mới có thể tạo nên những phong cảnh tươi đẹp khác nhau.
Nhà văn hiện đại nổi tiếng Trung Quốc Biện Chi Lâm từng nói: Bạn đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh đúng trên gắc ngắm bạn.
Đúng vậy, trên đường đời đầy mưa gió, khi bạn thèm muốn những người sống trong nhà cao cửa rộng, thì rất có thể một người nào đó rét run cầm cập đang thèm muốn được túp lều tranh che nắng che mưa của bạn; khi bạn thèm muốn người khác ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng, rồi mặc cảm cho mình phải đang rảo bước trên đường phố, thì có lẽ người nào đó đang mang bệnh nặng phải nằm giường thèm muốn có thể đi lại tự do như bạn...
Rất nhiều lúc, chúng ta thường không biết rằng, khi bản thân mình thèm muốn người khác, thì mình cũng trở thành "ước mơ" trong con mắt của người khác.
Trên thực tế, cuộc đời như một cuốn sách dày và nặng, có những cuốn sách không có vai chính, bởi vì chúng ta đã bỏ qua chính bản thân mình; có những cuốn sách không manh mối gì cả, bởi vì chính bản thân chúng ta đã bị lạc hướng; có những cuốn sách không nội dung gì cả, bởi vì chúng ta đã vùi lắp bản thân mình rồi...
Trong sinh hoạt, chúng ta chẳng tội gì phải gây khó dễ cho bản thân, hỏi vặn lại chính mình, đôi khi, chúng ta không thể nào hiểu được hoặc không biết một việc gì đó, đấy chẳng qua là vì góc độ suy nghĩ và tiếp thu vấn đề khác nhau mà thôi.
Ai cung đều có những giọt nước mắt riêng của mình cần phải lau khô, ai cũng đều có con đường đi của mình, chỉ nên nhớ rằng: khi lạnh, nên mặc thêm áo ấm; khi đói, nên mua chiếc bánh mì lót dạ; khi đau, nên tăng thêm lòng gan dạ; thất bại rồi, nên đặt ra cho mình mục tiêu; khi bị ngã, hãy bò dậy ngay chỗ vết đau, mỉm cười với mình một cách độ lượng rồi tiếp tục đi về phía trước, thế là đã đủ rồi.
Suốt cả cuộc đời phải đi ngàn vạn dặm đường quanh co khúc khủy, chớ có hỏi thành công và thất bại đã bao lần, nếu giành được thì cứ việc thản nhiên, nếu bị mất đi thì hãy bỏ qua, ngẩng đầu hướng vọng thứ vẻ vang của người khác, chi bằng hãy nhen sáng ngọn đèn trong lòng bằng chính tay minh, căng cánh buồm ra khơi, nắm chắc thứ chân thật nhất của bản thân, đấy mới có thể đọc sâu hiểu sâu về chính mình...
Hãy hướng về mặt trời mọc, không cần hỏi hoa nở vào mùa xuân ấm áp, chỉ cần đối mặt với hết thảy một cách vui vẻ, bời vì, nhìn qua lớp kính cửa sổ trong suốt tràn đầy ánh nắng, khi quay đầu trở lại, chẳng phải chính bạn cũng là niềm ao ước trong con mắt của người khác đấy thôi.