BÁT CHÁO CỦA CHA
![](https://resources.blogblog.com/img/icon18_edit_allbkg.gif)
https://hocdelamduocviec.blogspot.com/2015/09/bat-chao-cua-cha.html
Lưu Dung
Lưu Dung sinh năm 1949, là một nhà văn nổi tiếng
Đài Loan, Trung Quốc. Ông tốt nghiệp chuyên ngành Mỹ thuật
Trường Đại học
Sư phạm Đài
Loan. Lưu dung, là người
sống một cách nghiêm túc, bất kể
là vẽ tranh, làm thơ,
sáng tác tản
văn hay giảng dạy,
diễn thuyết lại
tại nhiều nước
trên thế
giới, ông đều rất
xuất sắc.
Ông
rất coi trọng việc giáo dục con cái.
Gần 10 năm qua, ông để lại
dấu chân trên khắp mọi
miền Đài Loan, Đại lục
Trung Quốc
và các nước
Đông Nam Á, ông đã giúp đỡ 10 tổ chức
từ thiện Đài
Loan bằng tiền nhuận bút của mình, quyên góp xây dựng 40 trường tiểu học
trong chương
trình Hy vọng
ở Đại lục.
Tản văn tiêu biểu: Tôi không dạy bạn
lừa dối, Làm một người
đọc sách vui vẻ, Suốt
đời có bao nhiêu tình thương, Thủ thỉ
trước khung cửa sổ,
Đẹp đẽ
và ưu sầu
trước nhân sinh, Vì
còn trẻ trung cho nên đi
lang thang, Hãy nắm
lấy ngôi sao bé nhỏ của
bạn, ...
************
Có
lẽ vì trở về
Đài Loan quá mệt
mỏi, cho nên trước khi trở lại
Mỹ, tôi đột nhiên bị triệu
chứng vừa nôn mửa vừa
tiêu chảy.
May mà nhà con trai cách nhà tôi không xa, năm giờ sáng nó đưa tôi đi bệnh viện cấp
cứu. Kết quả
xét nghiệm:
"Tiêu chảy
cấp do virus
rota", thứ
bệnh thường chỉ trẻ
nhỏ mới bị
mắc phải.
Bác
sĩ nói đúng, virus! Không còn cách nào khác, ngoài bị sôt cao, phải sử
dụng thuốc kháng sinh, bằng không cỉ có thể đợi
đến khi virus hết hẳn.
Hơn nữa, lúc này đường ruột trở
nên rất yếu đuối,
thức gì cũng không ăn
được, ngay cả uống
nước bổ dưỡng
cũng phải
pha vào đó nửa
phần nước sôi để nguội.
May
mà tôi không đói chút nào, cho mãi đến
chiều hôm sau, cơn sốt hạ
xuống, mới cảm
thấy bụng đói cồn cào. Tôi yêu cầu mấy
lần, họ mới
mang một chút thức ăn đến, trong chiếc cốc
giấy nhỏ, đựng
một thứ chất
lỏng trông sền sệt,
thì ra là nước
gạo. Tôi nói
"Chỉ
thế này thôi à?"
Cô ý tá quay mình mỉm
cười: "Vâng, chỉ vậy
thôi. Chỉ
có thể húp chút nước gạo,
nếu húp rồi mà vẫn không dứt, thì ngay cả nước
gạo cũng không được húp nữa".
Tôi
cầm chiếc cốc
giấy mềm nhũn, rồi hút từ từ
bột gạo lỏng
một cách cẩn thận,
như đứa trẻ bú sữa vậy:
Tôi chợt nhớ đến
hồi còn nhỏ bị
mắc viêm thận, bệnh
tình rất nặng, có một dạo
chỉ được húp thứ nước
gạo như thế này, chắc hẳn
phần lớn là do mẹ bón cho tôi ăn, nhưng không hiểu vì sao, lúc này đây tôi chỉ nhớ
hình ảnh cha tôi ngồi bên giường, cầm bát cháo bón từng thìa cho tôi. Có lẽ là để kể
chuyện cho tôi nghe,
cha kể rằng ngày xưa có một nhà nghèo vừa sinh con, nhưng người mẹ
lại không cho con
mình bú, mà đi làm vú em cho con nhà giàu, cho đứa trẻ
nhà giàu bú sữa
con của mình, còn con
mình thì chỉ
có thể húp nước cháo. Qua đó có thể thấy
thứ bột gạo
lỏng này tuy trắng nhạt thếch,
nhưng lại
có dinh dưỡng.
Cha tôi vừa
thổi nguội, vừa
chỉ vào lớp màng mỏng trên báo cháo nói rằng, đây là dầu gạo,
càng bổ hơn, nếu bên mép bị viêm, chỉ cần
bôi mấy lần thứ
dầu gạo này là sẽ khỏi
ngay.
Tuy
rằng vợ tôi từ Mỹ
gọi điện bảo
tôi nằm viện thêm mấy ngày nữa, nhưng tôi vẫn quyết định
đến chiều ngày thứ ba thì xuất viện.
Tôi không phải
tiếc viện phí, mà chỉ vì muốn được
tự do. Con trai tôi
định nấu cháo cho tôi ăn, nhưng tôi bảo nó là không càn thiết, cô ý tá nói chỉ cần
nấu cháo bằng cớm
nguội cũng được, bố
dù chẳng làm được việc
gì thì cũng biết
nấu cháo đấy chứ.
Trong tủ
lạnh còn hai bát cơm
nguội nhà hàng mang đến tận
nhà, thế
là tôi đổ
hết vào nồi, cho nước vào, đặt lên bếp. Chẳng mấy
chốc, rất nhiều hạt
cơm cứ bơi lội trong nồi nước
soi sùng sục,
rồi cơm nguội nấu
thành cháo. Tôi liền
múc ra bát, mở
lọ dưa chuột muối
và tương rong biển
ra, thưởng
thức bữa ăn thịnh soạn đầu
tiên sau khi khỏi
bệnh.
Chỉ hiềm
một nỗi là cơm nguội để
trong tủ
lạnh hơi lâu, hơi cứng, dính lại thành cục lại
thêm nấu không đủ thời
gian, cho nen cháo không được
sánh cho lắm,
tôi cầm đũa cứ khuấy
mãi bát cháo, rồi
cứ thế mà gắp từng
miếng cơm nho nhỏ ra ngoài,. Bưng bát cháo trắng trong tay, tôi cảm thấy
rất có thành tựu. Buổi sáng, con trai tôi mang đến lọ
ruốc nó vừa đi mua ở ngoài cửa hàng, tôi cầm lọ
ruốc lên nhìn mãi
trên nhãn hiệu
có in mấy
chữ "Chuyên cung
cấp cho trẻ em", không hiểu thằng
con trai tôi nó quan tâm tôi hay là nó chế
nhạo tôi đây. Tôi rắc một
dúm ruốc lên bát cháo,
húp vội một cái, thế là liền bị
sặc, vì khi hít hơi,
đã hút luôn cả
bột ruốc vào trong khí quản.
Tôi
vừa ho vừa cầm
đũa trộn ruốc vào bát cháo, khuấy đều
thành chảo
ruốc. Tôi bỗng vỡ
lẽ ra rằng, vì sao trước đây cha tôi cứ phải
trộn ruốc vào cháo khuấy đều
mới cho tôi ăn. Rồi cứ
nhắc nhở tôi phải ăn từ từ.
Cha thổi nguội bát cháo cho tôi, đến nỗi
hơi nước bám đầy mắt
kính, cha bỏ
kính xuống
lại thổi tiếp.
Cha còn dạy
tôi múc cháo ở
xung quanh miệng
bát, bởi vì cháo ở miệng
bát dễ nguội hơn, đôi khi tôi nôn nóng không chờ được,
cha liền đổ cháo vào hai chiếc bát khác, rồi cứ
thế đổ đi đổ lại
bằng hai chiếc bát này, không bao lâu cháo nguội.
Chẳng phải hay sao? Tôi tự nấu
lấy bát cháo này cũng
đủ nếm mùi rồi, húp miếng cháo đầu tiên đã làm tôi bỏng cả
môi, thế
nhưng khi tôi húp cháo ở
xung quanh miệng
bát, thì lại
trôi chảy
không sao cả.
Tôi ăn hết
cả nồi cháo cơm nguội và cả lọ
ruốc, đường ruột không xuất hiện
triệu chứng gì cả. Sang ngày thứ ba, tôi lại bạo
dạn hơn, đi mua bát
cơm và một
hộp thịt bò sống thái nhỏ. Để
cho nhanh, tôi lôi chiếc
nồi áp suất ra, cho hết nguyên liệu vào nồi, đổ
nước vào, lại thêm vài lát gừng, một dúm muối, cứ
thế cho lên bếp đun.
Bận rộn
một lát, bát
"cháo thịt
bò" đầu
tiên do chính tay tôi nấu
được đặt lên bàn, bát cháo nóng bỏng đặc
sánh, thịt
bò thái vừa
phải, không dai chút
nào. Miệng
tôi lại bị bỏng
vì húp vội,
thế là tôi lại nghĩ đến biện
pháp cha dạy,
đổi thành húp từ quanh miệng bát. Rồi không biết sao, tôi cảm thấy
nên dùng thìa, hớt
từng thìa một trên bề mặt
bát cháo.
Quả nhiên là, cứ hớt
từng thìa một, thì bát cháo nóng bỏng đã không còn bỏng nữa.
Tôi vừa hót từng thìa cháo, vừa nghĩ, rồi bỗng
nhiên tôi như trở
về với độ
tuổi lên tám lên chín
xa xưa, trở
về với giường bệnh
của cha. Bệnh viên mang suất cơm đến cho cha vừa bị
cắt bỏ khối
ung thư đại
tràng không lâu, chỉ
một bát thôi, hình
như là bát cháo thịt
nạc, thế mà tôi lại chạy
nhanh đến
trước giường bệnh
của cha vòi ăn bát
cháo này. Mẹ
tôi mắng rằng: "Con, đây là cháo của cha mà." Cha tôi giơ tay ngăn mẹ lại,
rồi bảo tôi leo lên giường ngồi với
cha, cha sợ
tôi ngã liền
một tay ôm lấy tôi, một tay bón cho tôi ăn. Bát cháo thịt nóng bỏng, cha dùng thìa, hớt từng
thìa trên mặt
bát. Tay cha gầy
guộc như que củi cứ
run run, thế
nhưng chiếc
thìa đưa lên mặt
bát thì lại
không run chút nào, không những
không run mà trông như đang vuốt
ve bát cháo vậy,
rất cẩn thận,
rất nhẹ nhàng, từng thìa từng thìa một, mỗi
lần cha chỉ hớt
một lớp mỏng,
lại thổi thìa cháo rồi mới
bón vào miệng
tôi.
Lúc
này, tôi đang làm như cha năm xưa. Như trở
về với năm mươi năm trước, cũng hơi nước bốc
lên, mắt kính bị một
màn hơi nước
làm mờ cả tầm
nhìn, cũng như động
tác của cha, tôi bỏ kính xuống, thế nhưng cảm thấy
cảnh vật không những không rõ ràng, ngược lại
càng mờ hơn. Một người già đã đến tuổi
lục tuần như tôi, tự dung chỉ từ
bát cháo thôi, mà liên tưởng
đến người cha nhận tôi về nuôi cách đây 57 năm về trước,
nước mắt tôi cứ trào ra lã chã không dừng lại
được, nước mắt
tôi cứ như vậy chảy
xuống bát cháo của cha...