HÌNH TƯỢNG CỦA CHA

Cha chỉ dìu dắt tôi đi trên đường đời được 9 năm đầu, nhưng trong ký ức bé thơ của tôi lại khắc sâu hình ảnh của cha rõ đến ngày hôm nay, sau 30 năm cha qua đời, hình ảnh cha vẫn phảng phất trước mắt. Thậm chí, tôi cảm thấy cha trở thành đại danh từ chỉ thời niên thiếu của tôi. Từ khi cha mất, tôi mất đi thời niên thiếu hồn nhiên.

Rất lâu, rất lâu rồi, có thể là trong ký ức của tuổi lên hai lên ba, cha là cầu trượt của tôi. Mỗi lần đi học về, vừa bước vào cửa, cha duỗi thẳng hai chân để tôi leo lên đầu gối rồi trượt xuống. Mẹ thường trách cha cưng chiều làm hỏng con, không có đôi ống quần của chiếc quần nào của cha không sờn mòn.

Bụng ngực của cha là sân chơi thích thú, nhất là ngày đông giá rét, cha thường đặt tôi trong chiếc áo da lót lông màu trắng, rất mềm, rất ấm, bế tôi đi đi lại lại, tôi có cảm giác bồng bềnh lên xuống rất tuyệt.

Cha cưng chiều tôi, thậm chí nuông chiều quá mức. Cha thường mua cho tôi những chiếc áo lót bằng lụa mềm nói trên để khỏi gây tổn thương da thịt tôi. Khi tôi lên bốn năm tuổi, loại áo lót bằng lụa mềm nói trên không còn sản xuất nữa. Khi thấy tôi lần đầu mặc áo lót bằng vải sợi bông, cha đưa ánh mắt xót xa nhìn tôi, hỏi có khó chịu không? Tôi cảm thấy rất dễ chịu, nhưng thấy ánh mắt của cha, tôi vờ nói không được khỏi mái lắm.

Cho đến bây giờ, mẹ tôi vẫn còn nói tôi biết làm bộ giả vờ ngay lúc còn nhỏ, mẹ đánh nhẹ vào người tôi, tôi co rúm người lại, rồi lại hốt hoảng sợ cha mắng mẹ.

Quả thực, cha và tôi là một vương quốc, thậm chí mẹ tôi không có quyền bước vào. Cha con tôi thường cùng nhau dạo phố, mang về hàng bọc đồ chơi, có lúc đi bằng xích lô đến nửa phố thì trả tiền rồi xuống cuốc bộ, mẹ trách như vậy là lãng phí.

Cứ mỗi buổi chiều tà cha thường đặt tôi vào chiếc ghế mây buộc trước khung xe đạp, đèo tôi đi xuyên rừng trúc trong cảnh hoàng hôn, đến bên bờ sông gần đó câu cá.

Tôi rất thích nhìn cảnh đàn cá bơi lội trong nước dưới ánh trăng, lấp lánh vảy trắng bạc, lúc quay đầu, lúc quẫy đuôi, tạo nên những bọt nước tựa hồ những cánh hao đang trôi nổi.

Tôi cũng thích âm thanh như tiếng đàn phát ra từ dây câu, lẫn vói mùi hoa thơm thoang thoảng từ ngọn gió mát nhẹ nhàng thổi đến, cộng với tiếng sóng rì rầm của làn nước trong veo, như gần như xa. Chúng như lời ru tôi ngủ khi tôi tựa lưng vào lòng cha.

Cha cũng là người thường kể chuyện cho tôi nghe, chỉ có điều trước nay tôi chưa bao giờ nghe hết trọn chuyện của cha kể, bởi vì một phần do tôi buồn ngủ, một phần vì câu chuyện được cha trích ra từng đoạn trong tiểu thuyết. Cũng chính vì trong ký úc tuổi thơ của tôi đã in đậm dấu ấn truyện "Cong chúa Bạch Tuyết".

"Công chúa Bạch Tuyết" tôi đọc từ trong cuốn "truyện vui trẻ con" do cha tôi mua. Lúc bấy giờ không dễ gì mua được loại sách tranh vẽ như vậy, nhưng cha tôi vẫn tìm mua cho được. Đặc biệt khi tôi đoạt giải nhất cuộc khi kể chuyện khi học lớp 1, cha rất vui và nhờ mua từ nước ngoài gửi về một thùng sách tranh lập thể, mỗi trang sách khi mở ra có nhiều người con tí hon và động vật tí hon đứng dậy. Dù các cuốn sách đó bị cháy mất trong một trận hỏa hoạn lúc tôi 13 tuổi, nhưng trong ký ức của tôi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh của chúng.

Cha vẽ không đẹp nhưng viết đẹp, cha thường mua cho tôi một tập tranh tô màu, cầm bàn tay bé xíu của tôi hướng dẫn tô màu. Sau khi cha qua đời, một thời gian lâu, mỗi lần cầm bút viết tôi đều có cảm giác cha đang đứng sau tôi...

Cha rất thích ca hát, thường ngồi ngoài hiên nhà vừa kéo nhị vừa hát. Cha còn dạy tôi hát nhiều bài.
Hơn 40 tuổi cha mới có tôi, năm 51 tuổi cha qua đời, trên đầu chưa có sợi tóc bạc. Ảnh của cha đến nay vẫn treo trên đầu giường mẹ tôi. Mẹ đã 82 tuổi vẫn thường ngước mắt nhìn ảnh cha tôi, nói: "Sao càng nhìn lại càng thấy không giống! Trẻ quá, không giống chồng mà giống thằng con trai!". Mẹ quay người lại nói với tôi: "Nếu cha con không mất sớm, e rằng con không nên người, được nuông chiều quá không biết con sẽ như thế nào!".

Đúng vậy, trong ký ức của tôi, tôi chưa hề bị cha mắng lần nào, cũng chưa hề thấy cha cau có với tôi. Tôi nhớ có một lần muỗi đốt cha, cha phát hiện nhưng chờ nó hút no máu mới đập chết.

Mẹ nói: "Lại còn không muốn đập chết muỗi nữa cơ! Người đâu mà lại thế?".

Cha cười: "Chờ nó hút no bụng, không bay được, mới dễ đập chết, nếu thoát nó sẽ đến đốt con tôi!".

Đã 32 năm rồi, đến hôm nay, mỗi lần bị muỗi đốt, tôi lại nhớ đến người cha hiền từ của tôi, nghe tiếng đập muỗi cái "phạch", thấy con muỗi bị đập chết và vết máu đỏ tươi trên vai cha...

Lưu dung

Related

Sách 1276872599767879610

Post a Comment

emo-but-icon

Follow Us

Hot in week

Recent

Comments

Side Ads

Text Widget

Connect Us

item